Chị Ong Nô: Không Thể Chối Bỏ Bản Thân.
- Nhiên Võ
- Jul 19, 2022
- 8 min read
Updated: Oct 6, 2022

Hôm nay mình muốn chia sẻ một chút câu chuyện của bản thân. Mình là Lesbian. Trước đây thật khó chấp nhận bản thân là Les. Mình không có quá nhiều kiến thức phổ cập về giới tính cũng như các xu hướng tính dục. Từ hồi bé, mình rất hay để ý người cùng giới, mình chỉ thích gần gũi với các bạn nữ, thích nhìn các bạn ấy cười, thích làm một người ga lăng để chăm sóc các bạn. Mình đã nghĩ rằng đây chỉ đơn giản là sự gần gũi bình thường và những cách gần gũi của mình có hơi khác người một chút. Lớn lên thêm chút nữa, trong độ tuổi dậy thì, mình thấy mình thật khác những đứa bạn thân của mình. Những vấn đề bọn nó quan tâm như quần áo, đồ trang điểm,.. mình lại chẳng hề quan tâm. Và mỗi khi nghe bọn bạn thân đau khổ vì tình yêu mình đã suy nghĩ rằng: “ Tại sao lại phải tự đau khổ vì mấy đứa con trai chứ?”. Quả thực mình không có nhiều tiếp xúc với con trai, từ nhỏ mình đã coi bọn con trai là một thế giới và trong thế giới đó không có mình, có khi cả năm học mình không nói chuyện được một câu với những bạn khác giới.
Mọi chuyện vẫn xuôi theo sự ngộ nhận và tự biện giải của mình cho đến những năm học cuối cấp 2, mình đã gặp mối tình đầu. Khoảng thời gian đó, mình rất hoảng loạn, tự biện minh cho bản thân rằng mình không hề thích người đó. Tuy vậy, những gì mình càng chối bỏ, nó càng hiện lên một cách rõ ràng. Minh đã xa cách bạn nữ kia một khoảng thời gian để bình ổn lại và tiếp tục tìm cách chối bỏ nhưng lại luôn cố gắng tìm lý do để có thể quan tâm bạn ấy từ xa. Con người mình bấy giờ thật sự rất mâu thuẫn. Cũng trong chính quãng thời gian này, mình có lên các diễn đàn tìm hiểu và nắm bắt một chút thông tin, cái ngày mà mình chấp nhận rằng bản thân thích con gái, quả thực những gánh nặng cũng như lo âu trước đó như được buông bỏ vậy. Mình chấp nhận sống với giới tính thật của bản thân, Nhưng đến đây nỗi lo ngày một tăng. Mẹ mình là một người kì thị giới tính thứ ba. Có một lần mình thử lựa lời nói chuyện với mẹ: “ Nếu thực sự con thích con gái thì sao ạ? “ Lúc ấy, phản ứng của mẹ mình rất gay gắt, chửi mình bất hiếu, nuôi tốn cơm tốn gạo rồi bảo mình dị dạng, đòi đưa mình đi khám. Mình thật không hiểu nổi, mình rất bế tắc, không dám đề cập đến vấn đề này với mẹ thêm một lần nào nữa. Mình cũng nói chuyện với bạn mình, thì bọn nó khuyên mình tốt nhất đừng như vậy, yêu một mối tình mà không được gia đình chấp nhận khổ lắm, chẳng ai có thể đảm bảo cho mình cả đời được cả, chỉ có việc kết hôn và sinh con giữa nam- nữ mới là điều nên làm.
Hiện tại mình cảm thấy mọi thứ xung quanh đang kìm hãm lại bản thân mình rất nhiều. Mặc dù nghe được rất nhiều lời khuyên như vậy nhưng bản thân mình không thể chối bỏ bản thân mình được. Chỉ là bây giờ mình không biết nên làm như nào, rất mong mọi người có thể giúp đỡ.
Chị sẽ trả lời thư của bạn với tư cách là một chị tuổi 30, đang đi làm, đã come out với gia đình, đã trải qua một tuổi 20 sóng gió.
”Hiện tại mình cảm thấy mọi thứ xung quanh đang kìm hãm lại bản thân mình rất nhiều“
Như em đã nói ở đây, mọi thứ đang là hiện tại. Chị đoán là em còn khá trẻ, khoảng đầu đại học. Chị vẫn nhớ khi ấy cả thế giới của chị là gia đình, bạn bè và tình yêu. Hồi chị bằng tuổi em, chị cũng không dám nói gì với ba mẹ cả vì mẹ chị trông chờ ở chị rất nhiều. Được cái chị may mắn tìm được những người bạn trong cộng đồng nên đỡ cảm thấy cô độc hơn.
Chị muốn nói rằng “hiện tại” rồi sẽ trở thành quá khứ, thay thế bằng một “hiện tại” khác. Cuộc sống thay đổi nhanh lắm em à, và thường đi theo hướng mình không bao giờ ngờ tới. Có khi giờ này năm sau em nhìn lại thì những mối lo bây giờ đã không còn nữa. Nên hãy cố chịu thêm một chút xíu nhé.
Thật sự chị cũng không biết phải khuyên bạn điều gì vì chị cũng đang tự mò mẫm cho bản thân mình thôi. Đừng để bị vẻ ngoài đánh lừa nha, người lớn coi vậy chứ nhiều khi cũng không biết mình đang làm gì đâu. Thế nên mới có những người đi tìm bản thân trong bia rượu, ngoại tình, hoặc mãi mãi mất bản thân trong những vai trò ba/mẹ, công việc,…. Điều chị có thể làm là kể lại quãng đường của mình cho em cũng như những bạn trẻ khác nghe để các em thấy được một tương lai có thể đến với mình.
Chị biết mình thích con gái từ hồi mẫu giáo rồi. Lúc đó crush của chị tên là Thuỷ Tiên, lớp trưởng lớp mầm. Còn nhỏ nên chị có biết “thích” là gì đâu, đơn giản là mình cảm thấy bạn này rất xinh, làm mình muốn ở bên cạnh, chăm sóc và bảo vệ bạn ấy thôi. Giờ nghĩ lại chị thấy đó là thứ tình cảm trong sáng, dễ thương, hồn nhiên nhất trên đời này luôn.
Phải đến lên cấp 1 thì chị mới lờ mờ nhận ra cái tình cảm trong sáng, dễ thương của mình bị xem là “không bình thường” bởi người lớn, bởi xã hội nói chung. Chị đã không thể hiểu được tại sao, nhưng linh cảm là mình nên giấu phần này của mình đi vì an toàn của bản thân.
Do giấu quá kỹ thành ra lên tới cấp 2-cấp 3 là chị tự bật trong đầu “bê đê là không bình thường, bê đê là không tốt” luôn. Giờ nghĩ lại thấy tội nghiệp cho mình ghê. Khi mà một trong những phần đẹp nhất của em bị cho là “dị dạng” thì làm sao em có thể thấy bản thân mình đáng được quý trọng nữa chứ. Những năm tháng đó tới mãi 26-27 tuổi là khoảng thời gian chị bỏ bê bản thân nhất, không có sự tự tôn (self-esteem). Chị đã để những thứ tệ xảy ra với bản thân đơn giản vì chị không nghĩ mình xứng đáng được nhiều hơn.
Giờ chị nhìn thấy bản thân mình trong câu chuyện của em, chị thấy thương lắm. Thương cho tất cả những bạn nhỏ trong cộng đồng mình, phải lớn lên mà không thấy được ai giống mình trên phim ảnh, không được nghe những câu chuyện tốt đẹp về cộng đồng, không nhìn thấy được một tương lai hạnh phúc cho mình.
Chị của hiện tại hi vọng có thể làm em, cũng như chị khi đó tự hào.
Chị có một cuộc sống ổn định, những người bạn đã bên nhau hơn 10 năm, có sở thích riêng như thêu thùa, làm mộc, trồng cây, nếu chị muốn thì hoàn toàn có thể bắt đầu một gia đình nhỏ của riêng mình (mình vẫn có con mà không phải lấy chồng nha em, thụ tinh trong ống nghiệm có mặt ở Việt Nam hơn 20 năm rồi).
Ba mẹ chị chấp nhận chuyện chị thích phụ nữ (chấp nhận thôi chứ không vui vẻ gì đâu). Biết tính của ba mẹ thì chị cũng không đòi hỏi gì hơn, chị cám ơn họ đã chấp nhận chị ở mức này, chị tự chấp nhận bản thân lâu rồi nên cũng không còn hằn học với họ nữa. Đã có những lúc cãi nhau, mẹ chị doạ uống thuốc để…, những lúc đó chị có suy nghĩ tới chuyện hay là mình tạm quên bản thân đi để ba mẹ được sống vui. Nhưng mà ngủ một đêm dậy thì chị toàn quyết định không thể sống như vậy được. Chị đã nhìn thấy kết quả của việc không sống cho bản thân ở những người dì, người cậu, cô, chú, bác. Chị đã thấy những con người đầu hai thứ tóc loay hoay như những đứa trẻ khi ba mẹ họ không còn ở đó để nói họ phải sống ra sao. Tới lúc đó những người bạn của họ cũng không còn thời gian nói ra nói vô gì nữa vì đều bận phải sống cuộc đời của bản thân.
Những con người đầu hai thứ tóc đó thậm chí không có cả bản thân mình để tự an ủi.
Tóm gọn lại, chị mong em nhớ những điều sau:
Hiện tại rồi sẽ qua, tương lai chắc chắn sẽ đến. Điều mình có thể làm là làm những việc bảo đảm tương lai đó sẽ theo ý mình.
Cảm xúc của người khác không phải trách nhiệm của em, kể cả khi đó là ba mẹ mình. Họ là người lớn rồi, cảm xúc của họ là trách nhiệm của họ. Chỉ cần em sống lương thiện, có ích cho xã hội thì em có quyền được sống vui vẻ.
Sự tồn tại của em đã là một món quà cho cuộc đời này. Cảm xúc em có với những bạn nữ khác là những cảm xúc đẹp nhất, hiền lành nhất. Em là một người rất rất dũng cảm vì đã chấp nhận điều đó ở bản thân.
Chỉ nên come-out khi đã có thể tự chủ tài chính.
Sau đây chị có một vài lời của bạn chị, toàn thuộc về cộng đồng, đều đã có cuộc sống của riêng mình, vẫn đang chăm chỉ đi tìm bản thân, gửi đến em:
Chị Tử Đằng (29 tuổi): Câu chuyện của em làm chị nhớ đến phản ứng chị gặp phải khi mới comeout. Không dữ dội như vậy, nhưng cũng không kém phần gây tổn thương. Giờ chị đã ở cái giai đoạn của cuộc đời khi mà chuyện đó không làm chị đau như lúc trước nữa. Đương nhiên là khi nghĩ về nó thì vẫn buồn đó. Nhưng mình nên chú trọng vào con đường riêng của mình. Giây phút mình hiểu và chấp nhận bản thân, những lời đau thương từ bên ngoài sẽ chỉ là tiếng ồn qua tai thôi, không còn gây tổn thương nữa.
Chị Hoa Hồng (30 tuổi): Bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với bajn vì phải sống trong môi trường phụ huynh và bạn bè đều toxic. Dẫu biết rất khó để tách biệt một người ra khỏi môi trường, gia đình, vòng tròn xã hội của họ, Nhưng nó càng khó hơn, và sai hơn, để tách biệt một người ra khỏi thứ tồn tại bên trong họ, sự thật của họ-giới tính. Mình sống cân bằng giữa cái khổ này và cái khổ khác, là mình chọn cái nào thôi. Đã không may mắn nhận được sự ủng hộ của vòng tròn xã hội hiện có, thì chị nghĩ khi mình còn trẻ, mình cần kiên nhẫn cho bản thân thời gian để mở rộng vòng tròn xã hội trong tương lai. Và sự thật là khi mở rộng vòng tròn đó ra, em sẽ thấy được những người như em, những người đã bước qua, những người đã tìm thấy bản thân, những người đã đấu tranh, những người đã trở thành phiên bản đúng hơn của chính mình.
Chị Hoa Ly (30 tuổi)
Nếu có người yêu rồi, để bớt sức ép thì tạm lắng một chút. Vẫn đi chơi, gặp gỡ bình thường. Ai hỏi thì bảo bạn bè thôi. Chừng nào tự chủ được về kinh tế thì công khai cũng chưa muộn. Lúc này công khai là để mọi người biết, chứ cũng ko cần sự cho phép của ai.
Nếu chưa có người yêu thì dễ rồi. Mối quan tâm bây giờ chỉ có học hành và làm việc thôi. Khi nào có người yêu thì theo lộ trình như trên.
Hi vọng đã có thể trả lời phần nào những thắc mắc của em.
Thương em.
Kommentare